Nghĩ kỹ, có khi mình làm nó từ sáng đến tối cơ đấy:
– Sơ chế sai cách.
– Nêm nếm quá/yếu tay.
– Dùng lộn nguyên liệu.
– Hơi cháy/non.
– Thiếu đồ.
– Đồ bị hư.
v.v…
Anh em mình hay cho đây là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng nhiều, không ai để ý; và quan trọng nhất là ta tin mình có khả năng che đậy chúng.
Nhưng thực ra thì không. Lúc này hay lúc khác, những thứ mà mình đã tặc lưỡi bỏ qua, chúng sẽ luôn quay lại cắn mình theo một cách nào đó. Có thể là thành phẩm bị xấu và dở, đồ đạc nhanh hư, nấu bị khó, khách chê, quán dính phốt… Đủ thứ chuyện có thể xảy ra từ một cái tặc lưỡi nhỏ của anh em mình.
Khi anh em chọn cách tặc lưỡi cho qua, nó đồng nghĩa mình coi vấn đề đang gặp là chuyện bình thường. Mà như này là mình không tìm cách giải quyết. Lần sau gặp, ta lại cho qua.
Anh em có thể trót lọt được vài lần đầu, nhưng cứ tiếp tục như vậy, rồi sẽ có ngày nó không để mình thoát nữa.
Mình có thể liên tiếp nhận nguyên liệu kém, làm đôi lần không sao, đến lần ba gặp khách tinh miệng là xong. Mình cũng có thể thay nguyên liệu bị thiếu bằng thứ khác vài lần, nhưng đến một ngày gặp khách khó tính, gọi món gì muốn đúng cái đó, là lại có chuyện. Mình có thể vẫn phục vụ món bị nêm lệch đậm nhạt, nhưng đúng hôm phục vụ món hơi mặn cho khách ăn lạt là hỏng. Đây là chỉ nội trong chuyện khách, nó còn có thể sinh ra những vấn đề khác trong bếp nữa.
Mà anh em biết rồi, mình có làm tốt mười lần, nhưng chỉ cần một lần dở, tất cả mọi thứ sẽ thành dở. Toàn bộ công sức của mình có thể đổ bể hết chỉ vì một sai sót. Cái xấu luôn có sức mạnh gấp nhiều lần cái tốt.
Tất nhiên chẳng ai muốn gặp những chuyện kiểu đó. Ta luôn cố gắng tránh chúng. Nhưng nó vẫn xảy ra, bắt nguồn từ những thứ mà mình cho là không thể dẫn đến hậu quả này. Anh em tưởng chuyện nhỏ, nhưng không có gì là nhỏ cả anh em ạ. Mình càng coi nhẹ nhiều thứ, tần suất mình ngơ ngác nghe sếp hay khách mắng càng cao.
Mình không thể tránh được thi thoảng lỡ nêm hơi lố, nướng hơi quá, chuẩn bị đồ hơi thiếu. Nhưng cái mình có thể làm là không tặc lưỡi mỗi lần như vậy. Thay vào đó, tự vả vô mặt (không cần làm thật, làm trong đầu cũng được), và nhớ lấy để lần sau gặp lại biết mà sửa.
Tôi hiểu anh em đang vội và cần nhanh, nhưng những chuyện thế này, mình không nhanh được. Anh em đứng lại một nhịp. Nếu có thể, làm lại phần khác thay vì phục vụ cái đó. Bỏ chuyện dùng phép biến hóa thần thông để che đậy đi anh em ạ. Mười lần tôi thấy các anh em lấp liếm chắc được một là tôi thấy ổn. Anh em cứ đi ăn, gặp món ra cho mình có bùa là hiểu cảm giác liền.
Anh em mình chỉ dùng lưỡi với món ăn trong hai trường hợp: ngày nếm trong bếp, đêm ở trên giường. Còn mấy chuyện kia mình xử lý bằng tay chân nhé.